LE TRONG HIEU
LE TRONG HIEU
LE TRONG HIEU
Gặp gỡ và trò chuyện với Đào Đức Quý, thật không khó để nhận ra rằng đây là một chàng trai nhiều đam mê hoài bão với nghệ thuật nhiếp ảnh.
Chàng trai sinh năm 1993 tuy chính thức đi theo con đường bấm máy mới được 2 năm nhưng cũng đã có tạo dựng cho mình một thành công nhất định.
Nhìn những bức ảnh của Đức Quý, người xem có thể nhìn thấy trong đó một chiều sâu, một câu chuyện mà chàng trai này muốn gửi gắm.
Và khi được hỏi về bộ ảnh mới đầy ấn tượng của mình, chành thanh niên này còn khiến người nghe phải lặng đi vì những gì anh chia sẻ.
“Đã từ rất lâu rồi, bản thân tôi luôn ấp ủ về một bộ ảnh ấn tượng cho riêng mình và để có thể trút hết mọi tâm sự của mình vào trong đó.
Chắc cũng sẽ không ít người đặt câu hỏi ‘anh chàng này định làm cái gì đây?’ hay những câu hỏi tương tự về ý nghĩa của những tấm ảnh.
Điều mà tôi muốn nói đằng sau những bức ảnh này chính là câu chuyện về cuộc đời tôi, những năm tháng đã qua, những năm tháng sống trong cô độc, bế tắc…” – Đức Quý chia sẻ.
Và thực sự, ít ai có thể ngờ rằng chàng thanh niên với nụ cười luôn nở trên môi, cho thấy sự lạc quan, yêu đời… đã phải trải qua một tuổi thơ với nhiều bất hạnh khi không được ở cùng cha mẹ.
“Tôi được sinh ra ở trong miền Nam, nơi mà cha tôi tạo dựng cơ nghiệp và lập gia đình. Nhưng mọi thứ chỉ yên ổn cho đến khi tôi 5 tuổi.
Thời điểm đó, ba mẹ tôi có nhiều mâu thuẫn, hai người đã quyết định ly hôn. Tôi được cha gửi ra ngoài Hà Nội sống với các bác và cũng từ đó, tôi phải quen với cuộc sống xa cha mẹ.
Ngày thường, dù rất nhớ mẹ và muốn được nói chuyện với mẹ nhưng cha tôi đều ngăn cấm. Phải 12 năm sau ngày chia ly, tôi mới được gặp và nói chuyện với mẹ.
Khi tôi lên học lớp 8, cha đi bước nữa. Lúc đó, kinh tế gia đình cũng khó khăn, không có nhiều điều kiện giúp tôi có thể theo học tới cùng.
Hết cấp 3, tôi cùng cha làm nghề vận tải. Công việc vất vả và trái ngược hoàn toàn với mơ ước của bản thân nên tôi cũng chỉ có thể phụ giúp cha được 1 năm, rồi sau đó tự theo đuổi ước mơ riêng của mình.
Bản thân tôi, từ khi còn nhỏ đã rất muốn có một chiếc máy ảnh để được chụp những gì mình thích. Điều này cũng bị cha tôi ngăn cấm, cũng bởi vậy mà khi quyết định theo nghiệp nhiếp ảnh cũng là lúc tôi ra ở riêng.
Thấm thoát đến nay cũng đã được 2 năm tôi sống với niềm đam mê của mình. Thi thoảng, tôi vẫn về nhà cùng ăn bữa cơm gia đình và thăm hỏi mọi người. Còn trong sâu thẳm, tôi luôn muốn mọi thứ sẽ mãi ở vạch xuất phát, khi tôi mới lên 3 lên 4…” – Đức Quý tâm sự.
theo Trí Thức Trẻ