LE TRONG HIEU
LE TRONG HIEU
LE TRONG HIEU
Tiếp theo Phần 1
Vào năm 1845, một cô gái được phát hiện đang chạy bằng bốn chân, săn bầy dê cùng với một đàn sói.
Một năm sau đó, cô gái ấy bị bắt khi đang san sẻ thịt cùng những bầy sói nhưng đã tìm được cách trốn thoát.
Vào năm 1852, người ta tìm thấy cô bé ấy đang cho những con sói con bú nhưng sau đó đã chạy trốn vào rừng và đó là lần cuối cùng cô bé xuất hiện.
Shamdeo là một cậu bé 4 tuổi, được tìm thấy trong rừng ở Ấn Độ và năm 1972 khi đang chơi đùa với đàn sói con.
Làn da đen kịt, hàm răng nhọn hoắc, những móng tay sắc nhọn, đầu tóc bù xù và khắp người đầy xẹo.
Cậu bé có sở thích săn gà, có thể ăn đất và có một sự khát máu mãnh liệt.
Sau một thời gian tiếp xúc với con người, Shamdeo cuối cùng cũng bỏ được thịt sống, học được một vài ngôn ngữ kí hiệu những vẫn không có khả năng nói chuyện.
Vào năm 1978, Shamdeo được gửi vào trại trẻ ở Lucknow, nơi mà cậu đổi tên thành Pascal và mất vào tháng hai năm 1985.
Prava là một cậu bé 7 tuổi, được tìm thấy đang sống trong một căn phòng đầy ắp lồng chim, vương vãi thức ăn và phân chim trong một căn hộ nhỏ cùng với bà mẹ 31 tuổi.
Bà ấy đối xử với cậu không hơn một thú nuôi. Mặc dù, Prava chưa bao giờ bị đánh đập hay bị bỏ đói, cậu chưa bao giờ được nói chuyện với mẹ của mình.
Cậu chỉ còn có thể giao tiếp với bầy chim và cũng vì lý do này, tiếng chip chip và những cử động tương tự là thứ duy nhất cậu có thể làm.
Khi cô còn bé, bố cô nghĩ rằng cô bị bệnh thiểu năng và buộc cô trên ghế toilet của trẻ em ở trong một căn phòng nhỏ.
Cô bị giam hãm trong cô độc suốt 10 năm liền. Vào năm 1970, khi cô bé 13 tuổi, trong một lần viếng thăm trung tâm chăm sóc trẻ em cùng với mẹ, các công nhân đã để ý đến bệnh tình của Genie.
Cô ấy vẫn chưa được huấn luyện đi vệ sinh đúng cách và có dáng đi ngang như thỏ. Genie không có khả năng nói và tạo thành tiếng nhưng thường đập và cào xé bản thân.
Trong nhiều năm liền, trở thành đối tượng bị nghiên cứu, cô bé học được một vài từ nhưng không thể sắp xếp chúng theo đúng ngữ pháp. Cô bé cũng bắt đầu đọc được những tin nhắn đơn giản và đồng thời phát triển được hành vi giao tiếp cơ bản.
Có một thời điểm, cô bé được gửi về ở với mẹ nhưng trong nhiều năm sau đó được chuyển giao qua các gia đình nhận nuôi nhưng không nhận được sự chăm sóc mà ngược lại còn bị hành hạ và ngược đãi.
Điều này đã khiến cô trở lại với sự im lặng như trước kia. Vào năm 1974, nguồn tài trợ để điều trị và nghiên cứu Genie bị dừng lại, không ai biết cô bé ở đâu cho đến khi một điều tra viên tìm thấy ở một cơ sở tư nhân dành cho thiếu niên bị chậm phát triển.
Vào năm 1912, một cậu bé 2 tuổi bị bắt bởi một con báo cái. 3 năm sau, con báo cái bị giết bởi một thợ săn và tìm thấy 2 con báo con cùng một cậu bé 5 tuổi.
Cậu bé được đưa trở về cùng gia đình trong một ngôi làng nhỏ ở Ấn độ. Khi được tìm thấy cậu chỉ biết ngồi xổm và chạy bằng bốn chân nhưng nhanh như một người đàn ông chạy bằng hai chân.
Đầu gối đầy xẹo, ngón chân cái bị bẻ cong thằng đứng, bàn chân và tay được phủ bởi một lớp da sừng cứng và dầy. Cậu ấy cắn và tấn công bất cứ ai đến gần và bị bắt gặp khi đang ăn tươi chim trong làng. Cậu không biết nói và chỉ gầm gừ hoặc hú.
Sau một khoảng thời gian, cậu bắt đầu biết nói chuyện và đi đứng thẳng thắn. Đáng buồn thay, cậu ấy dần dần bị mù do gien di truyền trong gia đình.
Kamala, 8 tuổi và Amala 12 tuổi được tìm thấy ở trong một hang sói vào năm 1920. Hai người được tìm thấy bởi một giáo sĩ, Joseph Singh khi đang trốn ở trên cành cây.
Lúc bầy sói rời hang, vị giáo sĩ này đã thấy hai chiếc bóng vụt ra có hình dạng giống người nhưng chạy bằng bốn chân. Sau khi bị bắt, hai đứa trẻ ngủ cuộn vào nhau, thường hay hú, xé quần áo và không ăn bất cứ thứ gì ngoài thịt sống.
Ở hai đứa trẻ, cơ thể có nhiều biến đổi đặc biệt ngắn ở các khớp xương và gân. Không có hứng thứ tiếp xúc với con người.
Nhưng khả năng nghe, nhìn và khứu giác thì phát triển vượt bậc. Amala mất sau 1 năm bị bắt. Kamala đã học được cách đi thẳng đứng và nói được một vài từ nhưng cũng qua đời vào năm 1929 do suy thận vào năm 17 tuổi.
Trong vòng mười năm, Memmie đã đi được ngàn dặm ven những khu rừng ở Pháp. Cô ấy ăn chim, ếch, cá, lá, cành và rễ cây.
Với vũ khí là một cây gậy gỗ, cô ấy đã bảo vệ bản thân khỏi thú dữ đặc biệt là chó sói. Memmie bị bắt khi 19 tuổi, da đen và móng sắc nhọn. Khi Memmie quỳ gối xuống để uống nước, cô ấy liên tục lườm xung quanh. Đó là kết quả của việc liên tục chìm trong trạng thái cảnh giác.
Cô bé không thể giao tiếp và chỉ rít hoặc hét lên, lột da thỏ, chim và ăn sống chúng. Trong nhiều năm liền, cô bé đã không được nếm đồ ăn chín. Ngón cái bị tật do đào bới rễ cây và đu cành cây như vượn.
Vào năm 1737, hoàng hậu của Ba Lan, mẹ của hoàng hậu Pháp trong một chuyến đi tới Pháp đã mang Memmie theo cùng, săn bắn với bà. Khả năng phục hồi của Memmie sau một thập kỉ bị bỏ rởi trong hoang dã rất ấn tượng.
Cô ấy có nhiều quý tộc bảo trợ, học được cách đọc, viết và nói tiếng Pháp nhuần nhuyễn. Năm 1755, cô xuất bản cuốn tiểu sử của mình dưới tên Quý bà Hecquet. Memmie chết vào năm 1775 ở Pháp ở tuổi 63 và đã có những ngày giàu có ở cuối đời.
Victor được nhìn thấy vào cuối thế kỷ 18 tại khu rừng Saint Sernin sur Rance, ở phía Nam Pháp sau khi thoát khỏi bị bắt. Vào ngày 8 tháng 1 năm 1800, người ta lại bắt gặp cậu bé.
Cậu bé 12 tuổi, người đầy sẹo và không có khả năng để nói từ nào. Tin cậu bé bị bắt lan ra, có rất nhiều người đến tìm cậu để khám nghiệm. Mặc dù không có thông tin rõ ràng nào về nguồn gốc nhưng người ta tin rằng cậu đã ở rừng trong vòng 7 năm.
Một cuộc thử nghiệm do một nhà sinh vật học đã phát hiên ra rằng, Victor có khả năng kháng lạnh đáng kinh ngạc khi không có phản ứng ngay cả khi trần truồng giữa mùa đông.
Cậu được dự đoán có khả năng nói chuyện và lắng nghe vào những năm đầu đời nhưng đã bị mai mọt đi khi ở trong hoang dã. Cậu bị đưa đến một học viện ở Pháp và chết ở tuổi 40.
Theo: designs.vn